Tim tôi như rơi xuống đáy vực. Nghĩ lại mới thấy tôi chưa bao giờ nghe anh ấy kể về gia đình. Tôi thật muốn tát vào cái miệng của mình vì đã nói ra câu hỏi ngớ ngẩn đó.
"Em xin lỗi. Liệu em có—”
Tiền bối quay lại nhìn tôi rồi khẽ cười, anh ấy dùng ngón trỏ chọc nhẹ vào má tôi nhưng tôi chẳng còn phản ứng được gì nữa rồi.
"Nhìn cái mặt trắng bệch kìa. Khuôn mặt trắng ngần của em giờ còn trắng hơn rồi. Giống như kem tươi đông lạnh vậy."
"……"
"Nếu trêu thêm chút nữa thì khóc nức nở mất thôi. Thật ra thì anh cũng muốn nhìn thấy em khóc nhè đáng yêu nữa."
"……"
"Em không biết đâu nhỉ? Suốt thời gian qua anh đã phải nhịn nhục đến mức nào để không chạm vào em. Anh muốn được chọc vào cái má núng nính của Ho Hyun nhà ta, sờ vào đôi tay đôi chân xinh đẹp và xoa bóp con cu màu hồng của em."
"Không, trời đất ơi."
Những lời nói tục tĩu vẫn cứ vang lên không ngớt. Tiền bối chẳng hề quan tâm, cứ nắn bóp má tôi như bánh gạo nếp, đến khi tôi thực sự muốn khóc thì mới chịu lên tiếng.