"Hyung. Anh chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi nhé?”

Câu hỏi vừa dứt, cửa phòng ngủ mở ra. Thay vì trả lời, anh trai tôi đã đích thân xuất hiện. Anh ấy đang mặc một chiếc áo khoác len dài bên ngoài một chiếc áo đan len. Nó hoàn toàn khác với trang phục thường ngày của anh. Tôi không biết bạn có quần áo như thế này. Không, tất nhiên, anh trai tôi sẽ không đi phỏng vấn hay đi dự sự kiện chúc mừng mà ăn mặc lòe loẹt nên tất nhiên là anh ấy sẽ làm vậy. Tuy nhiên, nó có một chút không quen thuộc.

Sự hoàn thiện của thời trang là một chiếc móc treo, và anh ấy trông rất ngầu ngay cả khi mặc những bộ quần áo như áo sơ mi và áo phông. Nhưng nhìn anh mặc bộ đồ luộm thuộm này tôi mới nhận ra anh cao ráo và đẹp trai. Những chiếc khuyên trên mỗi tai và chiếc áo khoác sạch sẽ ăn khớp với nhau một cách kỳ lạ, như thể chúng không hợp nhau.

“Có chuyện gì mà anh lại mặc áo khoác vậy ạ?”

"Không thích à?"

"Không có, em thích mà. Nhìn anh ngầu lắm ạ. Nhưng anh ghét những bộ quần áo này vì chúng không thoải mái mà.”

“Đây là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta.”

Anh thản nhiên trả lời. Đây là điều tôi đã nhấn mạnh vô số lần nhưng mặt tôi lại đỏ bừng một cách kỳ lạ. Tôi không muốn bị bắt gặp đang xấu hổ nên quay mặt đi.

“Em đã đặt bàn ở nhà hàng rồi. Chỉ cần bắt taxi đến và đi một đoạn ngắn thì…”

“Sao phải bắt taxi?”

"Dạ?"

Anh tôi bình tĩnh hỏi. Tôi vô thức nhìn lại xem lời mình nói có gì sai không.

“Tôi ghét phải chen chúc trong một không gian nhỏ hẹp với thằng nào khác ngoài em. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy như cc.”

Ông chỉ trích các tài xế taxi trên khắp đất nước không hề chớp mắt. Tôi đã sớm bỏ cuộc. Đúng, đã một hai ngày nay anh ấy trở nên nhạy cảm và kén chọn trong những điều tầm thường.

“Vậy làm sao chúng ta đến được đó?”

Anh rút bàn tay đang nhét vào túi áo khoác ra. Một chiếc chìa khóa xe đen tuyền lủng lẳng trên đầu ngón tay tôi. Tôi chết lặng khi nhìn thấy điều đó.

"Nó được đỗ ở dưới hầm. Đi xuống thôi.”

“Hả, ơ kìa. Hyung?"

"Sao."